Tìm kiếm Blog này

Thứ Ba, 9 tháng 7, 2013

Hẹn hò với bà khác

Sau hai mươi mốt năm lấy vợ, tôi thấy được phương kế mới để giữ mãi ánh lửa tình yêu. Mới đây thôi, tôi bắt đầu đi với bà khác. Thật sự đó là ý kiến của vợ tôi.
Ngày nọ, nàng nói: ''"Em biết anh yêu bà ấy.", khiến tôi ngạc nhiên.
Tôi bèn phản đối: ''Nhưng anh yêu EM mà!''
- "Em biết, nhưng anh cũng yêu bà ta."
Người đàn bà khác, mà vợ tôi muốn tôi đến thăm, là mẹ tôi, góa bụa đã mười chín năm. Chuyện làm ăn và ba đứa con khiến tôi chỉ thỉnh thoảng mới đến thăm mẹ. Đêm hôm ấy, tôi gọi điện thoại để mời mẹ đi ăn tối và xem phim.
Mẹ tôi hỏi: "Chuyện gì chẳng ổn sao, con khỏe không?" Mẹ tôi là kiểu đàn bà ngờ vực rằng việc gọi điện thoại vào đêm khuya hay việc mời mọc bất ngờ là dấu hiệu của những tin chẳng lành.
Tôi trả lời: "Con nghĩ rằng ở với mẹ một ít thời gian là thú vị. Chỉ hai mẹ-con mình thôi.''
Mẹ tôi ngẫm nghĩ một lúc, rồi bảo: ''Mẹ thích điều con nói lắm chứ.''
Thứ sáu ấy, làm xong việc, khi lái xe sang đón mẹ, tôi hơi bồn chồn. Đến nhà mẹ, tôi thấy mẹ cũng lộ vẻ bồn chồn vì buổi hẹn. Mặc áo choàng dài, mẹ chờ ở cửa. Mẹ đã uốn tóc và đang mặc áo dài mà mẹ đã mang để ăn mừng kỷ niệm lần cuối ngày thành hôn. Mẹ nở nụ cười trên khuôn mặt rạng rỡ như diện mạo của thiên thần.
Vừa bước vào xe, mẹ bảo: ''Mẹ nói cho bạn của mẹ hay rằng mẹ sắp đi chơi với con trai của mẹ, cho nên họ cảm động lắm. Họ nóng lòng chờ nghe về buổi mẹ con mình gặp nhau.''
Mẹ con chúng tôi vào nhà hàng tuy không thanh nhã, mà lại rất xinh và ấm cúng. Mẹ nắm tay tôi như thể mẹ là Người Đàn Bà Trội Nhất.
Hai mẹ-con ngồi xuống rồi, tôi phải đọc thực đơn. Mắt mẹ chỉ xem được chữ in lớn. Đang ăn giữa chừng món đầu, tôi ngước lên nhìn mẹ và thấy mẹ ngồi đó, chăm chú nhìn tôi. Trên môi mẹ là nụ cười nhớ nhung kỷ niệm.
Mẹ nói: ''Chính mẹ thường phải đọc thực đơn hồi con còn bé.''
Tôi trả lời: ''Vậy, đến lúc mẹ thư giãn, cho nên mẹ để con đáp lại ân huệ hồi ấy.''
Suốt bữa ăn tối, mẹ-con chúng tôi chuyện trò tâm đầu, ý hợp – chẳng có gì đặc biệt - chỉ kể bù những sự việc mới đây trong cuộc sống của mẹ, của con. Chúng tôi trò chuyện quá nhiều đến nỗi bỏ lỡ buổi xem phim.
Sau đó, khi về tới nhà của mình, mẹ nói: ''Mẹ sẽ đi nữa với con, nhưng chỉ đi nếu như con để mẹ mời con.'' Tôi đồng ý và tạm biệt, chúc mẹ ngủ ngon.
Khi tôi về nhà, vợ tôi hỏi: ''Buổi hẹn ăn tối như thế nào?''
Tôi trả lời: ''Rất dễ thương. Dễ thương nhiều hơn anh đã hình dung.''
Vài ngày sau, mẹ tôi lìa đời vì đau tim nặng. Sự việc xảy ra quá nhanh khiến tôi không làm gì được cho mẹ.
Ít lâu sau, tôi nhận được phong bì có bản sao biên lai của nhà hàng (là nơi) mẹ con tôi đã ăn tối. Có tờ giấy đính kèm ghi: ''Mẹ trả tiền trước. Hầu như mẹ tin chắc rằng mẹ không đến đó được, dù vậy, mẹ vẫn trả tiền hai phần ăn, cho con và vợ của con. Con sẽ không bao giờ biết đêm hôm ấy có ý nghĩa thế nào đối với mẹ. Mẹ yêu con.''
Bấy giờ, tôi hiểu được tầm quan trọng của lời nói ''MẸ YÊU CON'' đúng lúc và việc CHO người thân yêu của chúng ta thời giờ mà họ đáng được hưởng. Trên đời này, không có gì quan trọng hơn Thượng Đế và gia đình, hãy cho họ thời gian mà họ đáng được hưởng vì những điều ấy không thể dời sang lúc nào khác được.




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét